Nhân quả báo ứng: Vô cớ giết mèo gặp ác báo
Nhân quả báo ứng đã là Thiên lý và không ai có thể thoát khỏi. Vậy một người tùy tiện sát hại động vật sẽ bị quả báo như thế nào?
Trong “Huyền quái lục” có chép lại một câu chuyện kể rằng, vào năm Đại Hòa thứ 6 triều đại nhà Đường (năm 832), ở Khang Châu có một huyện được đặt tên là Đoan Khê (nay là huyện Đức Khánh, tỉnh Quảng Đông), Lý Úc người Lũng Tây làm huyện úy huyện Đoan Khê. Lý Úc có một người bằng hữu tên là Thôi Hiệu, cả hai người từ lâu đã rất thân thiết. Nhà của cả hai cũng rất gần nhau.
Nội dung chính
Ném mèo xuống sông
Trong nhà Lý Úc có nuôi một con mèo cái, thường chạy đến nhà Thôi Hiệu bắt chuột. Ở địa phương có phong tục, rất kỵ mèo nhà người khác sinh con trong nhà mình; cho rằng như vậy là xui xẻo. Mèo nhà Lý Úc đã sinh được 2 con mèo con trong nhà của Thôi Hiệu. Thôi Hiệu rất khó chịu, mới nói người hầu đem 3 con mèo buộc vào một cái sọt, lấy chút đá bỏ vào bên trong rồi ném xuống sông.
Chưa đầy một tháng sau, mẹ của Thôi Hiệu qua đời. Theo như quy định của địa phương, những người có chức vụ mà có cha mẹ từ trần thì phải giải trừ chức vụ để chịu tang. Thôi Hiệu phải thôi chức quan, sinh hoạt khó khăn, cũng không biết phải làm gì; liền đi khắp nơi ở Quảng Châu tìm những bạn bè thân thiết nhờ giúp đỡ. Anh vào ngày 8 tháng 5 năm Thái Hòa thứ 8 (năm 834), từ Khang Châu lên đường, đi khắp mấy quận ở Hải Nam. Đến ngày 10 tháng 9 của năm đó thì đi đến Lôi Châu.
Chết đột ngột đi vào âm phủ
Trong nhà Thôi Hiệu thường thờ tượng Thần, là Nhất Tự Thiên Vương, đã thờ được 2 đời. Thôi Hiệu sau khi đến Lôi Châu, ở lại trong một nhà khách. Vào ngày 24 tháng 2 thì đột nhiên bị sốt cao; qua một đêm thì nặng hơn, qua hôm sau nữa thì qua đời.
Khi sắp chết, Thôi Hiệu đột nhiên nhìn thấy 2 người, một người mặc áo vàng, một người mặc áo đen, tay cầm công văn nói với Thôi Hiệu: “Chúng ta theo lệnh Diêm Vương đến bắt ngươi”. Thôi Hiệu ban đầu không phục nói: “Tôi cả đời đều làm việc tốt, chưa bao giờ làm việc ác. Tôi phạm tội gì mà các người muốn bắt tôi đến âm phủ?”
Hai quỷ tốt tức giận nói: “Ngươi giết hại 3 người vô tội, người bị hại ở âm phủ tố cáo ngươi. Thiên Đế đưa công văn xuống nói Diêm La Vương thẩm vấn ngươi; chuẩn bị để cho người đền mạng cho người bị hại. Ngươi sao dám kêu oan, muốn chống lại vương mệnh?” Dứt lời liền mở công văn trong tay ra.
Thôi Hiệu thấy được bên trong viết rất rõ ràng, nhưng quỷ tốt không cho phép anh nhìn kỹ. Thôi Hiệu lúc này trong tâm hết sức sợ hãi, nhưng vẫn không biết mình bị xử tội gì.
Thần đến cứu giúp
Lúc này thấy có một vị Thần đi tới, hai quỷ tốt nhanh chóng phục ở dưới đất lễ bái. Vị Thần nói với Thôi Hiệu: “Ngươi biết ta không?” Thôi Hiệu nói không nhận ra. Thần nói: “Ta chính là Nhất Tự Thiên Vương, nhà ngươi cung phụng ta đã nhiều năm; ta thường muốn báo đáp ngươi. Bây giờ ta biết ngươi gặp nạn, cho nên đặc biệt tới để cứu ngươi”.
Thôi Hiệu nghe xong liền lập tức quỳ xuống đất cầu Nhất Tự Thiên Vương cứu mạng. Thiên Vương nói: “Ngươi cứ việc cùng ta đi thôi, ta sẽ bảo vệ ngươi khỏi tai họa”. Nói xong liền đi. Thôi Hiệu đi sát theo Thiên Vương, hai quỷ tốt đi sau lưng Thôi Hiệu. Không lâu sau thì đi đến một cửa thành, Thiên Vương để cho Thôi Hiệu đứng chờ ở ngoài cửa thành, tự mình tiến vào trong. Lúc này 2 quỷ tốt dẫn Thôi Hiệu đến một đại sảnh, trước tiên để cho anh gặp một vị phán quan.
Đến trước đại sảnh, vị phán quan mặc áo lục bào đi xuống bậc thang gặp Thôi Hiệu, nhiệt tình tiếp đón anh, cũng thi lễ thăm hỏi với Thôi Hiệu; còn hỏi đi đường có khổ cực không, lại mời anh đi lên đại sảnh ngồi nói chuyện, còn nói người đi pha trà.
Sau khi Thôi Hiệu uống ba tách trà, vị phán quan liền dẫn anh đi gặp Diêm Vương, cầm trong tay một tờ công văn. Đến nơi, Thôi Hiệu thấy Diêm Vương và Nhất Tự Thiên Vương đang ngồi đối diện nhau. Thiên Vương nói với Diêm Vương: “Tôi đến đây là để cầu xin tha tội cho người này”.
Người bị hại lên công đường
Diêm Vương nói: “Có khổ chủ kháng an, mặc dù Thôi Hiệu không tự tay giết người, nhưng chính miệng anh ta ra lệnh; đem người bị hại giết chết ở dưới sông”. Thiên Vương sai người truyền người bị Thôi Hiệu sát hại lên công đường.
Lúc này có mười mấy quỷ tốt mặc áo tím từ trong đại sảnh đi ra. Lát sau có một người, mặc áo bào tím loang lổ, cầm trong tay thẻ bài, dưới thẻ bài có một tờ đơn kiện; dẫn một người đàn bà lên công đường. Phía sau người đàn bà còn có 2 đứa nhỏ, cả 3 người này đều là thân người đầu mèo. Người đàn bà kia mặc váy màu vàng nhạt. Một bé gái mặc đồ tương tự, một bé trai mặc áo màu đen. 3 người khiếu nại khóc lóc không ngừng, nói Thôi Hiệu vô duyên vô cớ sát hại mẹ con họ.
Lúc này Thiên Vương nói với Thôi Hiệu: “Ngươi mau hứa chép kinh thư cho họ để tạo công đức, giúp họ được siêu độ!” Thôi Hiệu vì đang hoảng loạn, nên nhất thời không nhớ nổi Kinh Phật mà nhân gian thường niệm có tên là gì; chỉ nhớ được có một bộ “Phật Đỉnh Tôn Thắng Đà La Ni Kinh”, liền vội vàng hứa với 3 quỷ mèo là sẽ chép cho mỗi người một quyển kinh văn.
Vừa hứa xong, 3 quỷ mèo liền biến mất. Diêm Vương và Nhất Tự Thiên Vương liền để cho Thôi Hiệu từ dưới bậc thang đi lên và ngồi xuống. Thôi Hiệu vội vàng bái tạ Diêm Vương; Diêm Vương cũng thi lễ lại.
Muốn xem bổng lộc của bạn thân
Thôi Hiệu vô cùng khiêm nhường nói: “Tiểu nhân là một kẻ phàm phu tục tử, phạm tội lại có khổ chủ tố cáo, không nên được tha thứ; không ngờ lại được thoát nạn. Đây đều là ân đức của đại vương. Đại vương lại còn đáp lễ với tiểu nhân, thật là khiến cho tiểu nhân bất an xấu hổ!”
Diêm Vương nói: “Chuyện của ngươi đã xử lý xong rồi, cũng nhanh chóng trở về nhân gian thôi. Sinh tử là hai giới hoàn toàn bất đồng, ngươi là người sống, cho nên ta không dám nhận lễ của ngươi”.
Thôi Hiệu lại nói: “Tiểu nhân tình cờ đến âm phủ một lần cũng không dễ dàng, còn muốn hỏi đại vương. Tiểu nhân nghe nói ở âm phủ có hồ sơ danh sách của quan lại ở dương gian. Tiểu nhân không có tài năng gì, lại thân mang bệnh tật, trở lại dương gian cũng không dám hy vọng xa vời được thăng quan. Nhưng tiểu nhân còn có bạn thân, muốn xem một chút bổng lộc của họ, không biết có được không?”
Diêm Vương nói: “Người khác là tuyệt đối không cho xem, nếu ngươi hỏi rồi, thì đặc biệt chiếu cố ngươi một chút. Chỉ là ta nhắc nhở ngươi ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, không được tiết lộ một chút nào. Nếu như ngươi tiết lộ ra thì sẽ bị câm, cả đời không thể nói được nữa”.
Bảng vàng bạc sắt ghi tên các quan lại
Thôi Hiệu lại hỏi: “Không biết cha của tiểu nhân là còn ở âm phủ hay đã chuyển sinh rồi?” Diêm Vương nói: “Ông ấy hiện đã nhậm chức ở âm phủ”. Thôi Hiệu khóc cầu xin: “Tiểu nhân muốn được gặp cha một lần, không biết có được phép không?” Diêm Vương nói: “Ông ấy đã qua đời nhiều năm, theo quy định không thể để cho các ngươi gặp mặt”. Thôi Hiệu không còn cách nào khác đành đứng lên cáo từ Diêm Vương; Nhất Tự Thiên Vương liền đưa Thôi Hiệu đến phủ của Phán quan.
Phán quan liền dẫn Thôi Hiệu đến một hành lang, nơi đó có một nhà lầu. Phán Quan dẫn họ đi vào cửa, chỉ thấy khắp tường đều là bảng vàng và bảng bạc, phía trên liệt kê tên họ của quý nhân quan viên ở nhân gian.
Phàm là làm tướng, tên đều được ghi trên bảng vàng; các quan viên dưới tướng đều được ghi vào bảng bạc. Còn có một bảng sắt rất dài, phía trên chính là tên họ của quan viên các châu, phủ, quận, huyện.
Phán quan nói với Thôi Hiệu: “Xem một chút là được rồi, khi trở về thì cũng đừng nói với ai. Người đã tại vị thì nói cũng không sao, người còn chưa được bổ nhiệm thì nhất định không được tiết lộ, nếu không thì sẽ phạm tội giống như vừa rồi Diêm Vương đã cảnh báo ngươi. Người sống trên đời nếu như tâm địa thiện lương, tích đức hành thiện, thì sẽ được thiện báo. Nếu như hành ác, pháp luật ở âm phủ trừng phạt kẻ ác là vô cùng nghiêm khắc”.
Người cá cầu cứu
Sau đó, Nhất Tự Thiên Vương cùng Thôi Hiệu quay trở về, Diêm Vương tiễn họ ra. Thôi Hiệu cùng Thiên Vương đi về dương gian. Được nửa đường thì họ gặp được 4 người, đều là thân người đầu cá, mặc áo xanh nhạt, cầm trong tay một cái thẻ bài, quần áo có dính chút máu, đứng bên cạnh một cái hố sâu, một bên khóc, một bên nói với Thôi Hiệu: “Tính mệnh chúng tôi sắp nguy rồi, lập tức phải té xuống cái hố sâu này; chỉ có ngài mới có thể cứu tính mệnh mấy người chúng tôi”.
Thôi Hiệu nói: “Tôi làm sao có thể cứu mọi người được?” 4 người kia nói: “Ngài chỉ cần đồng ý cứu chúng tôi là được, chúng tôi coi như là được cứu rồi”. Thôi Hiệu nói: “Tôi đương nhiên sẽ đồng ý cứu mọi người”. 4 người liền bái tạ, lại nói: “Tính mệnh chúng tôi đã được ngài cứu rồi. Bây giờ còn có lời thỉnh cầu, thật đúng là lòng tham không đáy, mong ngài không trách tội chúng tôi”.
Thôi Hiệu nói: “Chỉ cần là trong khả năng của tôi, tôi nhất định sẽ tận lực làm”. 4 người cá nói: “4 người chúng tôi mong ngài vì chúng tôi mà chép một bộ ‘Kinh Kim Quang Minh’, như vậy chúng tôi mới có thể được siêu độ”. Thôi Hiệu lại đồng ý, vừa nói xong, 4 người cá liền biến mất.
Người cá hiện thân
Thôi Hiệu trở lại dương gian, đi tới nhà khách ở Lôi Châu, thì thấy thi thể của mình còn nằm bất động trên giường, chăn vẫn đang đắp ở chân. Thiên Vương nói: “Đây là nhục thân của ngươi, ngươi phải từ từ tiến nhập vào thân thể của mình, đừng sợ”. Thôi Hiệu cứ theo lời Thiên Vương nói, từ từ tiến nhập vào nhục thân của mình, sau đó liền sống lại.
Sau khi tỉnh lại, hỏi mọi người xung quanh, mới biết rằng mình đã mất được 7 ngày, chỉ có tim, miệng và lỗ mũi là còn một chút hơi ấm. Vài ngày sau khi sống lại, Thôi Hiệu liền trở về nhà. Anh thấy có một cái chậu gỗ trước bậc thềm sân nhà, trong đó có 4 con cá chép. Thôi Hiệu hỏi chuyện về mấy con cá thì người nhà nói, biết anh trở về, nên mua cá chuẩn bị nấu ăn.
Thôi Hiệu nói: “Đây không phải là mấy con cá đã cầu cứu mình ở âm phủ sao?” Vậy nên anh đã cho người thả mấy con cá xuống hồ, cũng hứa vì họ mà chép một bộ “Kinh Kim Quang Minh”.
Có thể thấy tùy tiện sát sinh tạo nghiệp rất lớn, những con vật bị giết vô cớ sẽ tìm mọi cách để trả thù, gây ra biết bao nỗi bất hạnh cho người hành ác.
Mới hay nhân quả báo ứng không chừa một ai, chỉ có hành thiện tích đức thì đường đời mới suôn sẻ và gặp nhiều may mắn.
Theo Epoch Times