Hai thầy bói nhìn thấy cái chết của nhau nhưng đều không tránh được
Hai người thầy bói nhìn thấy cái chết của đối phương và của chính bản thân mình nhưng đều không có cách nào để tránh được.
Vào thời nhà Tấn, có hai vị thầy bói nổi tiếng là Bốc Hủ và Quách Phác. Hai người họ tinh thông thuật số bói toán, đều có khả năng nhìn thấy cái chết của đối phương. Nhưng rốt cuộc cũng không làm sao để tránh được, đều phải thuận theo số mệnh của mình.
Nội dung chính
Vận mệnh của Bốc Hủ ứng nghiệm như lời dự đoán
Bốc Hủ, năm sinh không rõ, mất năm 312, tự là Tử Ngọc, là người dân tộc Hung Nô. Ông thời trẻ rất thích đọc “Dịch”. Quách Phác sau khi thấy ông thì khen ngợi mà nói: “Tôi kém hơn ngài, nhưng không biết sao ngài không tránh khỏi được nạn binh đao!”
Bốc Hủ nói: “Đúng vậy! Đại nạn của tôi là ở năm 41 tuổi, chức quan là Khanh tướng, sẽ gặp tai họa mà chết. Nếu không, cũng sẽ bị mãnh thú làm hại. Nhưng tôi cũng thấy ngài không được chết một cách yên lành đâu”.
Quách Phác nói: “Họa của tôi là ở Giang Nam, tôi đã lên kế hoạch để tránh tai họa từ lâu, nhưng chưa có dấu hiệu nào cho thấy có thể tránh được. Tuy vậy, ở phương Nam có thể kéo dài thời gian, ở lại đây thì sẽ không được bao lâu”.
Bốc Hủ nói: “Ngài đừng làm quan thì có thể tránh được tai họa”.
Quách Phác nói: “Tôi không thể né tránh việc làm quan được; giống như ngài cũng không thể tránh được việc làm Khanh tướng vậy”.
Bốc Hủ nói: “Mặc dù con cháu của hoàng đế sẽ được sinh ra ở đây, nhưng tôi sẽ không thể ở tại kinh đô để làm việc được nữa. Lang Da Vương đáng để phụng sự, ngài nên cung kính mà phụng sự ông ấy, chủ trì tế tự xã tắc nhà Tấn nhất định là người này”. Vì vậy Bốc Hủ liền đến núi Long Môn để ẩn cư.
Thuận theo số mệnh
Lưu Nguyên Hải tiếm quyền xưng đế, chiêu mộ Bốc Hủ làm Đại ti nông, Thị trung, nhưng Bốc Hủ cáo ốm và kiên quyết từ chối. Lưu Nguyên Hải nói: “Người ta đều có chí riêng, Bốc Hủ không muốn làm quan trong triều đình của ta […], có thể thuận theo chí hướng thanh cao của ông ấy”. Sau đó lại chiêu mộ ông làm Quang lộc đại phu, Bốc Hủ nói với người tới rằng: “Đây không phải là nơi chết của tôi”.
Đến khi Lưu Thông kế thừa ngôi vị, chiêu mộ Bốc Hủ làm Thái thường. Lúc ấy Lưu Côn chiếm cứ Tịnh Châu. Lưu Thông hỏi lúc nào có thể bình định Tịnh Châu, Bốc Hủ đáp: “Tịnh Châu là nơi của bệ hạ, việc đánh hạ là nhất định phải làm”.
Lưu Thông nói đùa: “Trẫm định phiền tiên sinh đi một chuyến, được không?”
Bốc Hủ nói: “Thần chưa kịp chuẩn bị hành trang đã chạy tới đây, nguyên nhân chính là vì chuyến đi lần này”. Lưu Thông rất cao hứng, bổ nhiệm Bốc Hủ làm Sứ trì tiết, Bình bắc tướng quân.
Lúc chuẩn bị xuất phát, Bốc Hủ nói với em gái: “Lần này huynh đi sẽ mất mạng, đây là số mệnh của huynh. Sau khi huynh chết mọi người chớ có phân tranh”. Lúc tấn công Tấn Dương, quân đội của Bốc Hủ bị Lưu Côn đánh bại, binh sĩ bỏ trốn, Bốc Hủ bị giết chết.
Vận mệnh của Bốc Hủ cuối cùng đã ứng nghiệm với lời dự ngôn của chính mình. Vậy còn vận mệnh của Quách Phác sẽ như thế nào? Có ứng nghiệm với lời dự ngôn của hai người hay không?
Vận mệnh của Quách Phác ứng nghiệm với lời dự đoán
Quách Phác (276 – 324), tự Cảnh Thuần, người huyện Văn Hỉ, quận Hà Đông. Quách Phác rất thích đọc kinh thư, học vấn uyên bác, có đại tài, tinh thông âm dương thuật số, rất giỏi lịch pháp toán học.
Quách Phác từng đi theo Quách Công, tạm trú ở Hà Đông, học tập thuật bói toán. Quách Công là người tinh thông bói toán, đã đưa cho Quách Phác 9 quyển “Thanh nang trung thư”. Quách Phác vì vậy mà thông hiểu ngũ hành, thiên văn, bói toán, có thể loại trừ tai họa, thông đạt huyền cơ chỗ u minh.
Triệu Tái, một học trò của Quách Phác từng lấy trộm được cuốn “Thanh nang trung thư”, nhưng nó ngay lập tức bị lửa thiêu cháy, nói chung là chưa kịp đọc. Điều này cho thấy, ai có thể biết được huyền cơ của vận mệnh, cũng đều là có định số cả rồi; người bình thường không thể để cho biết được.
Vào thời Tấn Huệ Đế, Tấn Hoài Đế, ở quận Hà Đông lần đầu tiên xuất hiện hỗn loạn. Quách Phác bốc một quẻ rồi thở dài nói: “Ôi, dân chúng sắp bị ngoại tộc thống trị rồi, cố hương sắp bị vó sắt giày xéo thành sương khói rồi”. Vì vậy âm thầm liên lạc với bằng hữu thân thiết mấy chục nhà, chuẩn bị dời đến Đông Nam tránh nạn.
Cứu sống một con ngựa đã chết
Khi đến chỗ của tướng quân Triệu Cố, thì ngay lúc con ngựa mà Triệu Cố hay cưỡi bị chết. Triệu Cố rất thương tiếc nên không muốn tiếp khách. Quách Phác đến gặp Triệu Cố, người giữ cửa không cho ông vào. Quách Phác nói rằng: “Tôi có thể khiến cho con ngựa chết sống lại”. Người giữ cửa rất ngạc nhiên, liền chạy vào thông báo cho Triệu Cố.
Triệu Cố lập tức đi ra gặp Quách Phác, hỏi ông rằng: “Ông có thể khiến ngựa của tôi sống lại được sao”.
Quách Phác nói: “Cần hai ba chục người đàn ông khỏe mạnh, mỗi người cầm một cây sào dài, đi về phía Đông 30 dặm. Trên đồi và rừng cây có ngôi miếu thổ địa, dùng cây sào dài vỗ vào, sẽ thấy xuất hiện một con vật; phải nhanh chóng bắt được mang về. Bắt được con vật này thì con ngựa có thể sống lại”.
Triệu Cố y theo lời ông nói mà an bài, quả nhiên ở đó bắt được một con vật nhìn giống như con khỉ, liền mang trở về. Con thú nhỏ này vừa thấy con ngựa chết kia thì lỗ mũi của con ngựa bắt đầu thấy hít thở. Một lát sau thì con ngựa đứng lên được, ngẩng đầu hí vang; sau đó ăn cỏ như bình thường. Con quái thú kia cũng không thấy đâu nữa. Triệu Cố vừa kinh ngạc vừa vui mừng, tặng rất nhiều tiền để báo đáp.
Dự đoán trước về thời điểm chết của mình
Vương Đôn sắp mưu phản, đại tướng quân Ôn Kiệu và Dữu Lượng muốn Quách Phác xem bói, nhưng Quách Phác cố tình nói mập mờ không rõ ràng. Ôn Kiệu, Dữu Lượng lại nhờ ông xem cát hung của họ, Quách Phác nói: “Đại cát” (Rất thuận lợi).
Ôn Kiệu và Dữu Lượng đi ra ngoài bàn bạc với nhau: “Quách Phác không trả lời, đó là không dám nói, hoặc là trời cao đã đoạt đi hồn phách của Vương Đôn. Bây giờ chúng ta bàn việc thảo phạt, mà Quách Phác lại nói hai người chúng ta đại cát, đây chính là nói việc thảo phạt nhất định sẽ thành công”. Vì vậy thuyết phục Minh Đế thảo phạt Vương Đôn.
Vương Đôn sắp cử binh, muốn Quách Phác xem bói. Quách Phác nói: “Sẽ không thành công”.
Vương Đôn vốn nghi rằng Quách Phác khuyên Ôn Kiệu và Dữu Lượng thảo phạt mình. Lúc này thấy xem bói là quẻ hung, liền hỏi Quách Phác: “Ông lại xem bói xem tuổi thọ của tôi được bao nhiêu?”
Quách Phác đáp: “Cộng thêm quẻ trước để xem, ngài nếu như khởi binh, nhất định sẽ sớm gặp họa. Nếu như dừng lại ở Vũ Xương, thọ mệnh sẽ không bị hạn chế”.
Vương Đôn nổi giận nói: “Thọ mệnh của ông thì như thế nào?”
Quách Phác đáp: “Mệnh của tôi sẽ chấm dứt vào trưa hôm nay”.
Biết trước nhưng cũng không thể tránh được
Vương Đôn nổi giận bắt Quách Phác lại, lập tức đưa đến Nam Cương để chém đầu. Trước khi hành quyết, Quách Phác hỏi người hành hình phải đến nơi nào. Người đó nói: “Nam Cương”.
Quách Phác nói: “Nhất định là ở dưới hai cây bách”. Khi đến nơi đó thì quả nhiên là như vậy. Quách Phác lại nói: “Cây này có một tổ chim khách”. Mọi người tìm mà không thấy. Quách Phác lại nói mọi người tìm lại, thì quả nhiên tìm thấy một tổ chim khách lớn bị cành lá rậm rạp che mất.
Trước đây, Quách Phác từng đi qua Việt Thành trong những năm Trung Hưng đầu tiên. Trên đường đi gặp một người, Quách Phác gọi tên của anh ta, hơn nữa còn đem quần và áo dài của mình đưa cho anh ta. Người kia từ chối không nhận, Quách Phác nói: “Anh cứ nhận lấy, sau này rồi sẽ hiểu ra”. Người đó vì vậy đã nhận y phục mà rời đi. Lúc này, chính là người đó hành hình. Quách Phác khi ấy đã 49 tuổi, đây chính là năm mà ông dự đoán về cái chết của mình.
Con người là có định số
Bốc Hủ dự đoán Quách Phác không thể chết một cách thanh thản; còn Quách Phác dự đoán mình không thể tránh được tai họa, tất cả đều đã ứng nghiệm.
Phật gia nói nhân quả ba đời, quả đời này là do nhân đời trước quyết định, nếu không thì Bốc Hủ và Quách Phác làm sao có thể dự đoán được? Số mệnh của mỗi người đều là do tự mình tạo ra. Vì vậy người xưa hay nói rằng tích đức tạo phúc, gieo nhân lành, kết thiện quả. Lão Tử cũng nói: “Đạo Trời không thân ai nhưng thường giúp đỡ người thiện lương”.
Hai bậc thầy bói toán thời nhà Tấn, nhìn trước được vận mệnh nhưng cũng đành phải chấp nhận số phận. Quả thật con người là có định số!
Theo Aboluowang